College Life…..
It is the golden period of youth.
Complete with intense emotions, learning experiences and fun….
Although getting up early(!!!) to attend the college at 9 am sharp is a real pain in the neck, still there are more joys than sorrows in college. Getting ready for the classes in 10 min when late, grabbing a wadapav at siddhivinayak’s, running up the staircases and then running down again remembering that its practicals then…the rush in college around 9 is interesting. Then the lectures themselves…in which the students are more interested in their own work rather than on the slideshows by the teachers….lectures actually bring out the poets and artists out of ordinary students;-).girls draw designs and the guys write poetry on the backpage of the registers….the Shakespeares and Michaelengelos of our college bloom in the classrooms! Well, the pracs are much more tiring than the lectures…scratching our heads over the codes, pointers and errors (ENTC people are busy with power supply and 5v DC). So many subjects, lectures, practicals, teachers ….college life has its own share of troubles and tensions. Being late for the classes, low attendance, defaulter’s list all add up to the tension. We relieve ourselves by gathering near the post office and in front of our audi after college gets over, enjoying the special ‘cutting’ chai at vaishali or an occasional cold coffee, making plans of class trips on weekends and Thursdays to forget our worries….
The social gathering that we have –ADDICTION adds more excitement and charges us up. The technical festival INC brings out the techies out….students play the role of organizers efficiently….After the technical event come a series of deadlines to be followed….The most major tensions are those of extra assignments, completion of files and submissions-the most critical period of engineering life!
Finally, the Preparation leave(which is usually spent as planning leave!) is one of the most interesting periods in the semester….sitting long hours in the library with no distinction left between day and night, eating maggi of Richie Rich at 2 am, ’pohe’ of Teaspot at 5.30, helping each other out….n finally the mains, praying fervently to God for an easy exam, staying up all night before the exam, tension levels rising before each exam and falling after it ends n jubilation after the semester is finally over…. the anxious fear of the results, the long waiting period on the rajpath on the D-day n finally the results themselves….college life gives us so many colors to paint our lives with…
N more than this, it’s the loveliest time of youth….college life gives us the happiest moments ever….living in hostel, late night discussions, movies, waking up when the Sun is overhead….going out with friends on weekends and holidays, exploring nature, clicking pictures and uploading them on facebook, commenting on each other’s status, celebrating birthdays in the most unusual and hilarious ways, birthday bashes, parties, life is so much exciting and fantastic.
The friendships which we develop here become an inseparable part of our life. From being together to sharing our deepest desires and secrets, we learn more about ourselves in the journey. Helping each other, being there for each other, being a shoulder when your friend is in sorrow, friendship adds so many colors to the picture of life. The first crush, waiting for that special someone, the cute guy in the parking, that gracious girl near the library….some of them are lucky enough to find true and faithful love.
From talking about silly things, movies, music, gossips, ‘most recent’ crushes, teasing each other, hook ups, laughing over stupid jokes till your stomach aches to everything and anything that one can imagine….life is so beautiful here. Its like a complete bliss-with almost no responsibilities(except studies) with complete freedom to live life king size ….pursuing our own interests, giving time to all preferences we have, serious discussions over future plans, preparation for future entrance exams, carving out our destiny….college life brings out the best out of everybody….
Time simply flies….for me, right now its hard to believe that almost 3 years are over and only a year is left of this eccentric experience. I wish to live all those moments again…..
I am in complete love with my college life....
This comment has been removed by the author.
ReplyDeleteHi everybody...u might have come across this article of mine coz it also got published in our college magazine..i am putting it here coz i would like to know ur opinion on it..:)
ReplyDeleteI re-lived my three years (names of eating joint r different here ;) :P)!!!!
ReplyDeleteOsum!!!
anki u r simply great...this is one of ur best blogs....keep writing...all the best
ReplyDeleteI had read this in PICTOREAL. And I knew it was you and not the Ankita Chandak from Comp. Honestly, I din't like this post much. Not that this post is not good! I've actually read better posts maybe and somehow, I've been reading a lot 'bout college life lately :P. So, this comes across as just another another post! No offence. Keep up the good work :)
ReplyDeleteHi,
ReplyDeleteNew Comment from a stranger in your list.
I jumped on this blog from Prats' blogroll.
Nice post.Interesting take on College life.Can't disagree on anything.
Keep writing :)
-Cheers, Sandy
đồng tâm
ReplyDeletegame mu
cho thuê nhà trọ
cho thuê phòng trọ
nhac san cuc manh
số điện thoại tư vấn pháp luật miễn phí
văn phòng luật
tổng đài tư vấn pháp luật
dịch vụ thành lập công ty trọn gói
lý thuyết trò chơi
đức phật và nàng
hồ sơ mật dinh độc lập
đừng hoang tưởng về biển lớn
chiến thắng trò chơi cuộc sống
lượng tử
ngồi khóc trên cây
truy tìm ký ức
mặt dày tâm đen
thế giới như tôi thấy
Mặc dù chỉ là một bước nhỏ nhưng khí thế Lưu Phong lại mạnh mẽ vô cùng, Phá Quân cảm thấy như có một quả chuỳ thật lớn hung hăng hướng tới ngực mình đập mạnh.
Phá Quân không phải kẻ ngốc, hắn biết mình đã chọc phải người không nên dây vào. Trước mắt chuyện công tử không nên nói đến, người này công lực không phải mình có thể trêu chọc được, hắn không cho mình đường lui, vậy cứ đành chiến đấu. Hắn thủy chung tin tưởng dân không cùng quan đấu. Hắn tin rằng đợi khi thiếu chủ bị trọng thương hồi phủ, Vương đại nhân nhất định mang quân tới, lúc đó đừng nói tiểu tử này, ngay cả dân chúng xung quanh cũng cho chúng biết mặt.
Cảm nhận được sát ý mãnh liệt của Lưu Phong, Phá Quân hống to một tiếng, để lại tàn ảnh, nhanh chóng tới trước mặt Lưu Phong, trường kiếm trong tay mãnh liệt chém tới.
Nhìn qua một kiếm này thật sự rất đơn giản nhưng lại là một kiếm tối hữu hiệu, từ trước tới nay, Phá Quân từng dùng kiếm chiêu này giết vài trăm mạng. Hắn tự tin kiếm chiêu của mình không có khiếm khuyết.
Đáng tiếc, giờ hắn đối mặt không phải người Hồ trì độn mà là cao thủ tu chân.
Đối mặt với một kiếm Phá Quân tự cho là kinh người, Lưu Phong chẳng thèm chớp mắt, chỉ thản nhiên nói: “Lực lượng của ngươi còn kém hơn ta tưởng, cư nhiên một tên rác rưởi mà cũng dám động chạm nữ nhân Di Hồng Viện … trước hết ta giúp ngươi mở mắt”.
Phá Quân thấy Lưu Phong không tránh, ngược lại còn tiến lên, trong lòng mừng rỡ, vội tăng thêm lực đạo, chém giết đi tới.
“Đoạn”
Ngay khi hắn tưởng rằng kiếm đâm trúng Lưu Phong thì bỗng một tiếng quát nhẹ vang lên.
Ngay lập tức, trước khi hắn kịp phản ứng, Lưu Phong chuyển thân bước tới